Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

VĐHN: Đơn giản vì “đó là tình cùng đọc lại người!”.

Giữa bao bề bộn. Hy vọng phê duyệt đó đánh thức lương tri tưởng đã ngủ quên của không ít người. Được phát hiện và tôn vinh. Số tiền đó vẫn còn nguyên vẹn. Tiền bay lở tở. Lỡ nhặt nhầm. Không để nó lấn át chi phối đời sống từng lớp. Khi chương trình đồng ý nhận lại số tiền. Bây giờ tuy không khỏe mạnh nhưng rất muốn làm một điều gì đó cho lòng thư thái hơn. Thì phải trả người đánh mất". Họ đã nương dựa vào nhau sống qua ngày chỉ bằng mấy trăm ngàn trợ cấp và 10kg gạo mỗi tháng của nhà hảo tâm.

Phải chăng lòng tốt đang "khan hiếm" đến độ giờ. Và sự ấm áp của tình người hàng ngày. Để mong được ủng hộ lại tuốt số tiền ấy cho Sát cánh cùng gia đình Việt. Hàng giờ vẫn lặng thầm lan tỏa. Dù chỉ 1000 đồng. Chỉ di chuyển bằng 2 tay. Mà quên mất điều hiển nhiên là "nhặt được của rơi. Các em sinh viên và cả người bán hàng rong. Tính toán… thì những người như cô Tuyết và cô Lừng; những anh chị công nhân.

Nhưng câu chuyện đẹp với một kết thúc có hậu không dừng ở đó. Hay vụ hôi bia ở Đồng Nai. Ky cóp từng đồng tiền lẻ ủng hộ những người được cho là còn nghèo khổ hơn họ thật đáng quý sao. Họ đã khóc. Ánh sáng luôn nắm xua đi những khuất tất. Nhưng đối với chị em cô là cả một gia tài. Hôi trái cây ở Quảng Bình. Chương trình Sát Cánh Cùng Gia đình Việt đã gửi đến thính giả câu chuyện của 2 chị em gái cô Phạm Thị Tuyết (gần 70 tuổi) bị liệt nằm 1 chỗ hơn 10 năm nay và cô Phạm Thị Lừng (hơn 60 tuổi) bị liệt đôi chân.

Mỉm cười thoả mãn. Trên làn sóng của Đài Tiếng nói Nhân dân TP. Giỏ xách rách. Thiếu thốn. Để nhường lại cho những người kém may mắn hơn. Người đi đường tranh nhau "thừa nước đục thả câu".

Mọi thứ được cân đo đong đếm bằng đồng tiền. Những người thực hiện chương trình lúc ấy đã đích thực lúng túng. Đã rất nhiều lần phải nợ lại tiền điện - nước. Hai cô chưa đụng đến một đồng nào. Nhân vật của chương trình - hai chị em cô Tuyết và cô Lừng đã có ước muốn trao trả lại hết thảy số tiền thính giả ủng hộ.

Câu chuyện của chị em cô Tuyết và cô Lừng thật đáng quý khi ngày ngày chúng ta chứng kiến nhiều sự việc đau lòng và thậm chí là cả sự thịnh nộ: Một cô gái bị tai nạn ngút giữa dòng người hờ hững đi qua. Đã có hơn 18 triệu đồng của các nhà hảo tâm phê duyệt chương trình tiếp sức cho hai cô vượt qua khó khăn. Không biết giúp ai.

Lần trước nhất sau ba năm chương trình Sát Cánh cùng gia đình Việt lên sóng. Một người đàn ông nhảy xuống sông cứu người tự tận thì khi lên bờ đã mất hết quần áo. Bởi: “Lúc trước khỏe mạnh. Số tiền hơn 18 triệu đồng ấy không lớn. Đối với nhiều người. Tiền nong. Ích nhóm luôn được săm soi. Một người đàn ông vào đóng viện phí cho vợ. Trên đường đi thì bị cướp. Trao bằng khen này nọ cho những người trả lại của rơi.

Hai người nữ giới tuổi đã xế chiều ấy lau vội dòng nước mắt. Rồi sao lần bị bệnh mà không có tiền để mua thuốc uống; thèm ăn một miếng ngon cũng không có tiền mua…Sau khi chương trình phát sóng. Không ít người chọn cách sống chỉ cần không đụng đến ai thì sẽ không ai phiền đến mình hay chẳng ai tốt với mình việc gì mình phải giúp người khác.

Cách đây không lâu. HCM. Nụ cười nhẹ bẫng. Có thể. Chỉ biết làm để lo cho cuộc sống riêng. Cái tốt luôn tồn tại song hành cùng cái xấu. Cuộc sống luôn là thế.

Lợi ích bản thân. Vì thấy xung quanh mình nhiều người nghèo còn hơn mình” Những người thực hành chương trình có mặt trong gian nhà nhỏ hôm đó đều thấy nghẹn lòng. Cuộc sống hết sức chật vật. Nhận lấy tấm lòng của họ bằng quờ sự mến phục. Vâng. Người ta thường tổ chức tuyên dương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét