Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Cậu vui vui học sinh 'tí hon' khiến người khác phải 'ngước nhìn'.

Tưởng hình như những xấu số và sự tự ti đó sẽ đánh gục cậu học trò tí hon

Cậu học trò 'tí hon' khiến người khác phải 'ngước nhìn'

Học trò lớp 11/2. Những gì người thường nhật làm được thì em cố định cũng sẽ làm được. Cùng với những ngón tay ngắn ngủn và hai chân cũng trở nên bị khoèo.

Cơn đau lại hành hạ cơ thể ốm yếu. Thầy chủ nhiệm lớp chọn 11/2 kiêu hãnh cho biết: "Phước là một trong những học trò có thành tích học tập đứng đầu toàn trường.

Ẩn đằng sau cái hình hài nhỏ bé ấy là cả một ý chí vượt lên số rất lớn lao. Khi nào còn sống trên đời thì em sẽ còn quyết tâm đeo đuổi mơ ước của mình. Biết nói. Hơn 11 năm đi học là chừng đó thời kì. Có lúc đôi chân yếu ớt bị tê cứng vì mỏi. "Người dị dạng". Khiến em có cảm giác không còn chịu đựng nổi. Thời kì sau đó.

Mẹ Phước đã ngất đi cả chục lần khi thấy hình hài của con mình không được thông thường như bao đứa trẻ khác. Quặt quẹo cứ kéo dài mãi. Thiếu thiện cảm của mọi người xung quanh.

Một câu chuyện cổ tích đời thường đã được viết lên từ một cậu bé tàn tật nhưng giàu nghị lực sống. Không biết đã bao lăm lần. Bằng nghị lực phi thường.

Từ bệnh viện tỉnh đến trung ương nhưng đều chỉ nhận được cái "lắc đầu" của bác sỹ. Đôi mắt biết nói. Vợ chồng tôi cũng phần nào được an ủi. Đó là vài nét về Nguyễn Đình Phước. Thế nhưng. Chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi thấy trước mắt mình là một cậu học trò với thân hình nhỏ bé. Nói về dự định cho mai sau của mình. Rồi không lâu sau đó. Phước vẫn quyết tâm đeo đuổi ước mơ của mình đến cùng.

Thằng bé sáng ý và có hiếu lắm! Mỗi khi đi học về. Do gánh nặng mưu sinh nên bác mẹ không thể đón đưa em hằng ngày.

Thương con đứt ruột đứt gan. Thập thò cũng đã hơn 11 năm trôi qua kể từ ngày cậu bé tí hon rụt rè nép sau lưng cha đến lớp trước sự ghẹo. Tam Xuân - Bạch Hưng Xem thêm clip: gian truân nghề trồng người nơi đại ngàn Tây Bắc. Không bỏ cuộc. Phước bỗng nhiên biết nói. Lúc đó. Mỗi khi chuyển trời. Ấn tượng trước nhất của chúng tôi về cậu học sinh đặc biệt này là nụ cười đầy cảm tình.

Cả ngày em chỉ biết nằm ngửa dưới nền nhà mà cáu khóc vì đớn đau do bệnh tật hành hạ. Đặc biệt nhất là giọng nói "trong trẻo" hệt như một mới lẫm chẫm lên ba.

Cậu học sinh "đặc biệt" nhất trường THPT Phan Bội Châu. Em học giỏi đều các môn nhưng trội nhất ở các môn thiên nhiên. Họ thường gọi em bằng những cái tên khó nghe như: "Thằng dị nhân". Em luôn thay để chứng minh cho bạn bè thấy rằng. Phước còn tốt nghiệp trung học cơ sở với tấm bằng loại giỏi và vinh diệu được nhận giải thưởng Phan Châu Trinh.

Em tiếp kiến có tên trong danh sách thi học sinh giỏi môn toán. Cha mẹ Phước đưa con chữa chạy khắp nơi. Phước cho biết: "ước mơ từ nhỏ của em là trở nên một kỹ sư công nghệ thông tin và sáng tạo ra những phần mềm vi tính. Tuy khuyết tật về thân thể nhưng Phước không hề tỏ ra ỷ lại hay chờ mong vào sự bi cảm của người khác.

Vậy mà. Quảng Nam). Tứ chi ngày một phát triển quái gở hơn

Cậu học trò 'tí hon' khiến người khác phải 'ngước nhìn'

Nhưng điều làm phúc buồn nhất lại là những lời giễu cợt ác ý của bạn bè.

Do phòng học ở tận lầu ba nên mỗi khi leo lên cầu thang để tới lớp là Phước lại ngồi thở vì kiệt lực. Rồi do chiều cao quá khiêm tốn trong khi bàn học lại cao nên nhiều lúc Phước phải đứng cả buổi mới chép bài được. "Cổ tích" của tí hon Bất kể dù trời nắng hay mưa.

Chẳng những thế. Phước gồng mình lê đôi chân nhỏ bé của mình hơn năm cây số để tới trường. Tuổi thơ của Phước là cả một chuỗi những ngày dài chìm trong nước mắt.

Mọi người thường gọi Phước là "cậu bé tí hon". Cậu bé có nhựa sống của xương rồng này luôn là học sinh giỏi và nhiều lần lọt vào danh sách học sinh có thành tích xuất sắc nhất trường.

Khi em mới vừa cất tiếng khóc chào đời. Nhìn hàng chục tấm bằng khen của trường cũng như hội khuyến học cộng với những học bổng mà Phước đã nhận được trong thời kì qua càng khiến chúng tôi thêm bái phục ý chí vượt khó và sự ham học ở cậu học trò giàu nghị lực.

Giễu cợt của bạn bè. Hai tay bắt đầu co rúm lại. Cậu học trò tí hon vẫn luôn bền chí đến lớp trên lưng của cha để chinh phục khát vọng con chữ của mình. Nhiều lúc họ xem em như là một "vật thể lạ". Phước phải trốn trong nhà vệ sinh hoặc nơi góc sân trường để khóc một mình. Dẫu biết rằng.

Nhắc đến cậu học trò tí hon. Tập bò. Phước phải đối mặt với bao sự thuộc lòng của bạn bè và những cái nhìn hiếu kỳ. Thế nhưng. Mấy năm gần đây. Trong quơ những niên học vừa qua. Khi xúc tiếp với em. Một trong những giải thưởng danh giá nhất của hội khuyến học thành phố Tam Kỳ. Nhỏ thó của Phước. Thầy Trần Văn Trắc.

Vượt lên mạng Tìm đến trước cổng trường để thăm "chú lùn" Đình Phước. Nó lại giúp mẹ làm hết mọi việc trong nhà. Chú Nguyễn Đình Toản (cha Phước) không giấu nổi những giọt nước mắt xúc động: "Thấy con bệnh tật mà nạm học giỏi. Là niềm hy vọng lớn sẽ giành được huy chương về cho trường".

Mọi người ai cũng nghĩ Phước sẽ chẳng thể nào sống nổi. Rồi còn dạy cho em nó và mấy đứa trẻ hàng xóm học nữa. Trường THPT Phan Bội Châu (đô thị Tam Kỳ. Tâm tư với chúng tôi. Điều kỳ diệu đã xảy ra khi năm lên 5 tuổi. Năm nay. Năm 2012. Ông trời đã an bài số phận như vậy thì thôi vợ chồng tôi đành chấp thuận gánh hết.

Chỉ mong sao nó sẽ thực hành được mong ước từ bé của mình là người làm cha mẹ như tôi hạnh phúc lắm rồi". Để làm được điều ấy thì cần phải trải qua rất nhiều thử thách nhưng em tự hứa với lòng mình.

Tôi chợt nhận ra rằng. Đi học được là sự vắt không hề nhỏ của "cậu bé tí hon". Rồi ba má em càng đớn đau hơn khi chứng kiến con mình đã lên 4 tuổi mà vẫn chưa biết bò.

Lọt thỏm trong đám bạn cùng lứa. Cứ thế. Em đã tự bước đi lẫm chẫm trên chính đôi chân "dị tật" của mình. Thế nhưng. Không phụ sự kỳ vọng của gia đình và những người đã đặt niềm tin vào em. Vì em biết niềm tin và ý chí chính là sức mạnh có thể biến điều không thể thành có thể".

Những trận ốm đau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét